Tôi từng ghen tị với người bạn thân nhất của mình. Không phải vì cô ấy làm gì sai, mà vì cô ấy thành công đúng vào lúc tôi cảm thấy mình yếu kém nhất. Cô ấy được học bổng, được công nhận, có những cơ hội phát triển không ngừng. Còn tôi thì vẫn loay hoay giữa những lựa chọn, không biết điều gì là đúng, không biết bản thân phù hợp với con đường nào và càng không dám đối diện với câu hỏi: “Mình có gì để tự hào?”
Tôi ghen tị, nhưng ngoài mặt vẫn phải cười chúc mừng. Cái cảm giác ấy thực sự rất khó chịu. Nó giống như một cuộc chiến âm thầm giữa sự ngưỡng mộ và đố kỵ. Tôi đã tự hỏi hàng trăm lần: “Tại sao là cô ấy chứ không phải mình? Cô ấy hơn mình ở điểm nào?” Và rồi, câu trả lời khiến tôi phải im lặng: “Cô ấy đã nỗ lực rất nhiều, còn mình thì chưa bao giờ thực sự nghiêm túc với chính mình.” Tôi chỉ ngồi đó, so sánh, phán xét và tự làm tổn thương chính mình bằng việc nhìn người khác để soi xét bản thân.
Nhưng rồi tôi nhận ra, ghen tị không phải là một cảm xúc xấu. Thật ra, nó là một dấu hiệu. Một tín hiệu từ bên trong cho thấy tôi đang khát khao một điều gì đó mà bản thân chưa chạm tới. Và điều quan trọng không phải là mình ghen thế nào, mà là mình sẽ phản ứng ra sao sau cảm xúc đó. Có người chọn cách nói xấu, đổ lỗi, tìm cách hạ thấp người khác để thấy mình đỡ kém hơn. Nhưng cũng có người, sau cơn ghen, âm thầm hành động để sống tốt hơn từng ngày. Tôi may mắn đã chọn con đường thứ hai.
Tôi bắt đầu học lại từ đầu, rèn luyện kỹ năng mới, xin đi thực tập, tham gia các lớp học mà trước đó tôi luôn né tránh vì sợ bị đánh giá. Từng bước một, chậm rãi nhưng kiên định. Và đến một ngày, tôi nhận ra mình không còn nhìn người khác với ánh mắt ghen tị nữa, mà là bằng sự biết ơn. Vì nhờ họ, tôi có động lực để thay đổi. Họ đã vô tình trở thành một tấm gương phản chiếu chính những gì tôi thiếu và cần hoàn thiện trong bản thân.
Sau này, mỗi khi thấy ai đó giỏi hơn mình, thay vì ghen tị, tôi học cách tự hỏi: “Mình có thể học được gì từ họ? Mình bị thu hút bởi điều gì ở họ? Và điều gì trong con người mình cần được đánh thức để tiến gần hơn với phiên bản mà mình mong muốn trở thành?”
Tôi viết những dòng này không phải để kể rằng mình đã vượt qua ghen tị, mà là để chia sẻ thật lòng rằng: ai cũng từng ghen với người khác. Nhưng nếu bạn đủ dũng cảm nhìn lại, cảm xúc ấy hoàn toàn có thể trở thành chất xúc tác để bạn trưởng thành. Và rồi sẽ đến một ngày, bạn mỉm cười nhìn lại chính quá khứ của mình, không còn thấy tủi thân, mà là thấy biết ơn – vì nhờ những cảm xúc xấu xí ấy, bạn mới đủ động lực để sống tốt hơn.
P-T-T. Hãy để lại một bình luận cảm nhận khi bạn đang giống tôi.
Đăng ký nhận sách miễn phí tại: https://phamthanhtrinh.com
